Mẹ vợ chăm lo cho cả gia đình, chồng vẫn kêu ca “gần bà ngoại chẳng được gì”, vợ khéo léo xử lý để chồng im lặng.
Nhà chồng Xuân cách nhà mẹ đẻ 40 km. Đăng làm việc gần nhà Xuân, nên đã yêu và cưới cô. Sau cưới, họ ở cùng bố mẹ Xuân vì thuê nhà riêng tốn kém. Hằng ngày, Xuân và Đăng đi làm cách nhà cô gần 10 km, tối mới về ăn cơm với bố mẹ. Bố mẹ cô không nhận tiền ăn của họ vì thương. Khi Xuân mang bầu, cô phải nghỉ việc và được bà ngoại chăm sóc. Mẹ chồng Xuân chỉ thăm có một lần, mang quà và không liên lạc cho đến khi Xuân sinh. Đăng vẫn ăn cơm tối ở nhà bố mẹ vợ mà không đóng tiền ăn. Mẹ Xuân bảo để dành tiền nuôi con, không lấy. Gần ngày sinh, mẹ Đăng gọi điện bảo Xuân sinh ở nhà ngoại. Xuân cảm thấy rất phiền lòng.
Bệnh khớp và đau lưng của mẹ Xuân ngày càng nặng, cô không muốn bà phải chăm sóc mình trong tháng ở cữ. Xuân biết mẹ chồng không quá bận và có thể giúp cô ít ngày. Cô bàn với chồng để mẹ chồng giúp hoặc thuê người hàng xóm chăm sóc. Đăng thì châm chọc rằng cô ở gần bà ngoại mà không nhờ được gì, khiến Xuân buồn bã và đau đớn. Cô cảm thấy tội lỗi vì bố mẹ đã nuôi cô lớn, giờ lại phải lo cho gia đình cô trong khi Đăng không hề quan tâm đến mẹ vợ.
Xuân không nghĩ chuyện Đăng có ý kiến khác là quan trọng, nhưng thực tế anh lại lo lắng. Hôm sau, cô thông báo với mẹ sẽ về nhà chồng sinh con, nhưng mẹ ngăn cản vì sợ cô tủi thân. Sau khi thuyết phục, mẹ đồng ý. Xuân nói với Đăng rằng hàng xóm đang xì xào về gia đình anh, khiến cô muốn về sinh con để tránh tiếng xấu cho bố mẹ chồng. Đăng đồng ý đưa Xuân về. Trong thời gian ở cữ, mặc dù có mâu thuẫn, Xuân vẫn nhẫn nhịn. Mẹ cô đến thăm và mang quà, nhưng Xuân chỉ nhận thức ăn và từ chối tiền. Khi hết tiền, cô gọi Đăng xin, ban đầu anh phản đối, nhưng khi nghe Xuân liệt kê chi phí, anh không còn ý kiến gì.
Mẹ chồng giúp Xuân nấu nướng và giặt giũ trong 10 ngày đầu sau khi sinh, sau đó Xuân tự mình làm mọi việc. Cô chỉ chờ Đăng về để nhờ anh giúp việc nặng. Khi con được một tháng, Xuân xin phép lên ở với bà ngoại, và ông bà nội đồng ý. Đăng cũng cảm thấy nhẹ nhõm vì ở nhà nội vất vả. Tuy nhiên, Xuân chỉ ở nhà ngoại 10 ngày rồi tìm phòng trọ ở riêng. Cô giải thích với Đăng rằng cô không muốn anh chịu ấm ức hay bị coi là phụ thuộc, nên quyết định tự lập. Đăng lúng túng không biết phản bác ra sao.
Hôm trước, anh vừa than phiền không nhờ được bà ngoại, nay lại nói khác, thật như "tự vả vào mặt mình"! Dưới sự thúc đẩy của Xuân, hai vợ chồng đã ra ở riêng. Xuân nói với mẹ chỉ thỉnh thoảng bà mua cho cháu quần áo, không nhận tiền hay quà giá trị. Cô không muốn làm khổ bố mẹ thêm. Xuân ở nhà trông con, mọi chi phí phụ thuộc vào lương của Đăng, tháng nào cũng hết sạch. Đăng phải vừa làm vừa phụ vợ chăm con. Xuân dự định khi con được 6 tháng sẽ đi làm và thuê người giữ con, không nhờ bà ngoại. Chưa đầy vài tháng ở riêng, Đăng đã sụt cân và nhận ra giá trị khi ở nhà mẹ vợ, nhưng dù anh có nịnh nọt thế nào, Xuân vẫn kiên quyết không về nhà cũ.


Source: https://afamily.vn/me-vo-nuoi-an-ca-nha-chong-van-biu-moi-o-gan-ba-ngoai-chang-duoc-nho-va-gi-va-cach-ung-pho-cua-vo-de-chong-cam-nin-20180213042704741.chn